BĐ : Thì xin Thầy cho một cái thí dụ điển hình bởi vì tụi con cũng được Thầy nói là mỗi một cơ thể mổi một người một trạng thái khác nhau nhưng mà nếu có thể xin Thầy cho biết để anh em chúng con có một cái khái niệm khi nào biết mình xuất vía và khi nào biết mình xuất hồn ?
ĐT : Xuất vía đại đa số nằm chiêm bao. Khi chúng ta nằm xuống thì cái luồng điển đi xuống đây, thấy biển, thấy sông, thấy cảnh, nằm đó, rồi trong này mình thích ngồi thiền thấy nó thể hiện cái đó, thấy nhiều người lắm mà không có biết mặt người nào, người ta ngồi khi ta xuất ra rồi tỉnh táo như ban ngày, đi rõ ràng, từ bước đi từ nơi đến, từ chỗ nói chuyện. Thành ra nó đòi hỏi công phu nhiều của mọi cá nhân để xuất hồn và trở về quê xưa chốn cũ. Mình trở về quê xưa chốn cũ mà mình đi đứng hổng được cũng như nằm chiêm bao làm sao được ! Rồi tôi đi tới đó như vậy và chút nữa tôi đi lại cũng như vậy, chút nữa tôi đi lại cũng như vậy, không có thay đổi. Cái đó mới là đi trở về quê xưa chốn cũ được.
Cho nên nó phải có chứng minh rõ rệt, cho nên những người nằm mà thấy đó thuộc nằm chiêm bao, nằm chiêm bao thấy được cái phần vía mà thôi. Còn cái hồn xuất ra rồi đi về phải đi lên trên nóc nhà ra đi xuống rõ ràng. Nó phải có trật tự như vậy. Cho nên tôi đã nói nhiều, ông Tư đã thuật ra trong cái cuốn Xuất Hồn là để các bạn đừng có sai lầm, đi rõ rệt như ban ngày.
BĐ : Thưa Thầy, khi mà mình xuất ra mình không thấy mình, không thấy xác mình là người ta gọi là xuất vía nhưng mà mình có cảm giác là mình bay mình nghe gió thổi rồi mình biết mình bay chậm hay là bay mau, bay tới một trình độ nào đó rồi mình trở lại, mình thấy mình bay xuyên qua tường nhưng mà không thấy được xác, thì nếu mà dù trạng thái xuất ra ở chân, ở bụng hay ở đâu mà không thấy được xác mình vẫn là xuất vía phải không Thầy ?
ĐT : Xuất vía chứ không có phải xuất hồn, xuất hồn phải rõ rệt, ra vô phải rõ rệt.
BĐ : Và cụ thể hơn nữa thì xuất vía thì mình biết cái sức cản của không khí ở ngoài trời, mình có cảm tưởng như vậy, còn xuất hồn thì rất là thanh nhẹ mình không có cảm giác gì hết, chỉ thấy cái xác
ĐT : Mình đi trên mây không hà, không có đi ở cõi thế gian. Bước ra là có đám mây rồi, từ đó là nó bay cho chúng ta, cái ý muốn đi đâu nó bay đi đó và chúng ta đi lên cao lên Bồng Lai Tiên cảnh cỡi hạc cũng là hạc của trong mình chứ không phải bên ngoài. Nó biến thể ra mình cỡi mình đi tới, chỉ cái ý mình đi được, tới đó leo cây hái trái cây xuống ăn ngon ngọt được, thấy rõ ràng vậy đó rồi muốn bỏ trong túi đem về thế gian đưa cho người ta coi là có bằng chứng nhưng mà về tới thì thấy cái tay để vầy thôi mà không có cái trái gì hết mà mùi thơm vẫn còn, mùi thơm vẫn còn rõ rệt thơm ngon vô cùng, ra chợ tìm cái trái cây không có mùi nào bằng cái mùi đó.
BĐ : Để phân biệt cho rõ là luôn luôn khi xuất hồn mình trở về bản thể là mình nhìn thấy mình trước rồi mình mới vào ?
ĐT : Chứ sao ! Cho nên còn những người mà có nhiệm vụ làm việc đó nó ít có ở trong thể xác, không có trở lại con tim, có nơi ở, ở bên trên, có về thì bây giờ lúc đó khả năng rồi cái vía giao cho cái vía làm việc đủ rồi. Chừng nào mà thiếu sót thì bên trên chiếu xuống một chút thì dưới này làm việc đầy đủ kêu bằng bất trắc nghiêm nghị nó mới giáng lâm lúc đó là rúng động tất cả. Những người ngồi đối diện với nó thấy trạng thái thay đổi bất ngờ và rúng động tâm hồn, đó là lúc tâm hồn chơn hồn trở về nghiêm nghị trong một lời giáo huấn nào đó làm mọi người cảm động.