PHÀM TÂM

0
Download

Còn cái phàm tâm rất rõ ràng, cái phàm tâm là eo hẹp đó như tôi thường cắt nghĩa ở bên trên. Sự eo hẹp tưởng là mình cao, tưởng là mình hay, tưởng là tôi học giỏi, cái tưởng đó là phàm đó bạn còn cái hòa đồng mới là cái chơn, aaa! Quân bình mới là chơn, còn bạn luôn luôn bất thường chỉ trích người này, chỉ trích người kia, chỉ trích người nọ, là cái phàm tâm giới hạn mà thôi, bạn làm sao có lực lượng sửa đổi tâm tư của người khác? Thượng Đế tới ngày nay còn phải bỏ biết bao nhiêu nhọc công mà chưa dạy được con người tiến hóa tới tột độ, hỏi chứ trí thức cù lần của bạn, bạn làm sao bạn dạy nó được, bạn chưa biết bạn, bạn chưa hiểu bạn là bạn là cù lần mà thôi, lình xình mà thôi, lý luận bất thông mà thôi rồi đâm ra đau khổ rồi đâm ra thề thốt, rồi đâm ra tự tử rồi đâm ra cái chuyện bất minh, không đóng góp được cho xã hội, không đóng góp cho tình thương rồi lý luận sai bét dẫn mình trong sự giam hãm không tiến triển, tạo ra đau khổ cho chính mình, uổng của của thế gian và uổng của của ông Trời xấu hổ biết là bao nhiêu! Cho nên nhiều người cứ đụng đầu cho thiệt nặng rồi nó mới thức giác nó mới vô chùa rồi cạo trọc đầu rồi nó đi tu mà đằng này chúng ta có cơ hội tu như thế nầy, luyện sức khỏe đi rồi mới minh tâm kiến tánh, đó, mới hiểu đạo còn cái ý ghen tương đó là tà đạo, biết có một bên hà, không biết hai bên còn quân bình thiện ác phân minh thì đâu có nghĩ chuyện ghen tương tà đạo nữa, đâu có eo hẹp, bay bổng lên hòa hợp cả càn khôn vũ trụ làm sao có sự eo hẹp, ở đâu tôi cũng sống, ở đâu tôi chỉ quan trọng với sự thương yêu và tha thứ mà thôi.

Cái động loạn, đó, mình rước vô nó động như tôi cắt nghĩa bên trên, chúng ta không rước vô không có động loạn, chúng ta cho cái ngoại cảnh đó là quan trọng là phải đem sự động loạn mà chúng ta hóa giải đi ra để hòa hợp, để ý thức được trung tâm của mọi trạng thái đều được tiến triển như ta thì chúng ta thanh tịnh, cái phần thanh điển chúng ta hòa hợp với tất cả cái lý nào cũng đúng mà để xây dựng cái trung tâm của chính nó, chính mọi trạng thái thì chúng ta thanh tịnh, còn chúng ta động là tại vì, tại vì sao? Tại vì bất minh mà thôi, không chịu hòa cãm với thiên hạ là mình động mà hòa với thiên hạ sẽ tịnh, mình thấy lấy cái tình thương và đạo đức làm hàng rào cho tâm linh sống đời đời trong thanh tịnh sung sướng biết là bao nhiêu!

Tại sao phải vun bồi sự động loạn mà chuốc lấy sự đau khổ buồn tủi để làm gì, nghèo nàn quá bạn ơi! Uổng lắm bạn ơi! Như chúng ta thường ở thế gian không nhiều thì ít cũng ăn gạo cũng ăn mấy chục năm rồi, của ông Trời mấy chục năm rồi các bạn chả làm được, xưng danh này, xưng danh kia xưng danh nọ nhưng mà bản tánh cũng chưa cứu, tánh tình cũng chưa sửa. Phải sửa được tánh bạn, bạn mới thấy rõ sự sái quấy chính bạn đã làm rồi bạn ăn năn trong nháy mắt thì bạn cũng trở nên một vị Phật, vị Thượng Đế, một vị siêu giác chứ có thua ai đâu!

Cho nên người tu về pháp lý dạt được rồi hổng có dám, không dám chê ai hết, bởi vì ai cũng có cái hay của họ mà không nhờ cái sự tăm tối và khích động của họ thì làm sao mà tạo ra Phật Tiên Thượng Đế được, nhờ những cái phần tử đó nó chưa hiểu nó mà giờ mình  hiểu mình thì mình mới thấy rõ nó đang ở trong cái sự động loạn đau khổ mà nếu nó trở về thanh tịnh thì mình hổng có ăn của gì của nó mà sao mình mừng tự nhiên mình mừng. Con người động loạn đau buồn mà trở nên thanh tịnh vui tươi thì cả gia đình sung sướng vô cùng bạn ơi! Của bạn không có giá trị bằng tâm linh của bạn, từ cái động lọan mà bạn đạt tới thanh tịnh gia đình và xung quanh các bạn, bạn bè sung sướng, vui lên, thương yêu các bạn vô cùng, lúc đó các bạn mới thấy rằng các bạn có cái của vô cùng tận nếu các bạn thanh tịnh. 

Share.

Comments are closed.