CHUYỆN ĐÚNG LOÀI NGƯỜI THẾ GIAN LÀ CHUYỆN SAI TRÊN THIÊN ĐÀNG
Minh tâm kiến tánh là mình phải thấy rõ cái sự động loạn của mình kêu bằng minh tâm. Cái tâm của mình không phải eo hẹp nhưng mà người thế gian đem gom trong cái chỗ eo hẹp, đi theo những sự động loạn tưởng là tâm của mình. Còn bây giờ tu mà mở cái bộ đầu lên hoà hợp với càn khôn vũ trụ thì con người nó thanh thản và thấy nó sống ở trong cái vô cùng tận rộng lớn thì nó đâu có chấp một ai. Khi nó không chấp rồi mới thấy tâm, mà còn chấp không còn tâm.
Đó, kiến tánh là thấy rõ sự sai lầm từ giờ phút của nó, chính nó tạo cho nó. Khi mà nó thấy được cái tánh rồi đó thì nó mới quyết đinh được khứ trược lưu thanh, há, không còn những cái tánh eo hẹp, không còn những cái sự ngoan cố, không có còn sự tự kiêu và không bao giờ cho mình là đúng lúc đó mới thấy tánh, còn cho là đúng chưa thấy tánh nữa. Bởi vì sự đúng của loài người, của người ở thế gian là chuyện sai của thiên đàng. Nhớ cái câu đó. Cho nên nhiều khi chúng ta quyết định một cái gì cũng phải chê chúng ta chưa đúng, thấy hông? Bây giờ một cái bộ phận chỉ huy của một tổng thống ở trên thế giới nầy quyết định một cái việc là qua biết bao nhiêu cố vấn nhưng mà vẫn sai, rồi chúng ta làm sao làm đúng được, thì chúng ta phải chấp nhận rằng sai mới sửa sai. Hiểu được sự sai chúng ta, chúng ta mới kiến tánh. Kiến tánh mới là sửa cho tánh tiến hoá mới đạt tới thanh tịnh. Chứ đừng cho chúng ta đúng. Người tu, càng tu càng thấy mình sai mới là người tu, mà tu cho mình là đúng không bao giờ được, rồi đi lầm lạc mà thôi. Không có nên củng cố cái đạo giáo. Tôn giáo đường lối tu hành là đời đời nhưng mà con người phải tiến tới sự đời đời để sửa mình và hòa hợp với cộng đồng tôn giáo sẵn có của đấng Cha Trời đã ban. Chứ đừng nói tôi giữ cái đạo của tôi như vầy là tôi sai bởi vì thời cơ không phải. Giờ phút nóng, tánh tình con người khác, giờ phút bớt nóng chút thì tánh tình cũng khác, mà giờ phút lạnh là tánh tình con người khác. Nó có khác ở trong đó nhưng mà không hiểu, khi mà cụ cảm giác khỏe nói lời nói nó cũng vui chút mà cảm giác bực cái lời nói nó cũng khác chút.
Download
Bạn đạo: Bạch Thầy, thường người ta nói cái câu là minh tâm kiến tánh, vậy bạch Thầy nghĩa chính đáng của nó là thế nào?
Đức Thầy: Minh tâm kiến tánh là khi chúng ta tu rồi, cái thức bị đụng chạm nhiều chúng ta thấy cái thức ta sáng suốt, thấy cái tâm chúng ta càng ngày càng bao la tha thứ hơn, thay vì chúng ta chấp, tức, giận, hờn, buồn, bây giờ hết rồi thì lúc đó chúng ta mới thấy, thấy rõ cái tánh, thấy rõ cái tánh chậm lục, cái tánh tối tăm, cái tánh lười biếng, cái tánh trì trệ, vì nó mà làm tâm bấn loạn. Cho nên chúng ta phải xây dựng luôn cái tánh. Minh tâm rồi phải kiến tánh, mà kiến tánh thì phải xây dựng cho cái tánh rồi mới thấy cái trọng trách càng ngày càng nhiều đối với Chủ Nhân Ông. Thì khi Chủ Nhân Ông mà hiểu được cái trọng trách đó mới thương Cha Trời nhiều hơn, thương Đấng Tạo Hóa nhiều hơn.
Download
BĐ. Thưa Thầy việc gì xảy ra lúc mình minh tâm kiến tánh?
ĐT. Hả?
BĐ. Khi mình minh tâm kiến tánh thì ra sao?
ĐT. Minh tâm kiến tánh, mình ăn năn sám hối thấy sự sai lần của chính mình nhiều hơn thấy sai lầm của người khác, thành ra người tu Vô Vi lần lần nó nhỏ nhẹ hơn nó hông có ta đây nhiều, hông có hống hách nhiều, bằng lòng hạ mình học hỏi nhiều hơn.