ĐT: Con bò nó còn phải cày ứ hơi nó còn phải bị làm thịt thì nó mới được trở lại con người, thấy hông? Mỗi hình hài của mình tu thì mình cũng đã qua những cái kiếp đó rồi mà bây giờ tu đi lên thì sự thử thách còn dữ tợn hơn ở thế gian nữa, tới cái cửu dương quan đó là lửa nó đốt thiêu, bước vô đó là thiêu không còn gì hết, cho mình chết hết rồi mình ra được rồi là hồi sinh lại.
BĐ: Đó là xuất hồn đi lên trên?
ĐT: Đi lên là phải qua một cái lửa đốt, cửu dương là chín lần dương điển đốt chứ không phải thì tiêu, tiêu liền tại chỗ.
BĐ: Nếu mà không có trình độ, cái đó thì phải có trình độ
ĐT: Thì bây giờ phải tu ở dưới này mới có trình độ, ta nói đó là ta nói về những người cao ở bên trên đó chứ không phải người ở thế gian đi lên được đâu, có nhiều người tu 300 năm chưa biết được cái chỗ đó, vô tới đó là thử thách, nhà mình cũng như cái lò lửa đó. Bây giờ con ở bên này vậy chứ có pháp thủy truyền cho con này kia kia nọ được chứ con về tới bên đó có đâu, lửa đốt vậy không hà, con chịu nỗi không? Lu bù, đốt lửa, chịu, mình mới sợ, cứ nghĩ mình tu à có làm gì làm đi! Giữ cái hồn thôi, những người mà xuất được lên trên là khổ lắm chứ đâu có phải sướng đâu, không sướng bằng người thế gian đâu, sau cái khổ là mới thấy họ sướng, thanh nhẹ, người có ý chí tu thấy mặt mày họ thơi thới mà người không có ý chí tu thấy mặt mày nó nặng trược, họ ôm một cái sầu muộn lo âu gì đó bất chánh trần trược.