Cõi Sống, cho nên cõi sống là phải hiểu rõ cái cõi sống là phải có tâm linh cõi sống đó mới có ý nghĩa, phải có tâm linh cái cõi sống nó mới phát triển được, phải có tâm linh mới thấy rõ rằng cái sự sống đó là đời đời mới thích sống. Còn người thế gian nói tôi sống nếu tôi không có cái này tôi không sống được, tôi yêu anh mà không có anh thì tôi phải chết cái đó là yếu hèn phàm ngã chứ không ở trong cõi sống đâu. Nói tôi yêu người đó mà không có người đó tôi phải tự tử cái đó là yếu hèn hoang phí của của Thiên Địa của Trời Đất và hoang phí của những cái gì của nhân quần đóng góp cho mình rất hổ thẹn.
Cho nên nhiều người đi tới phút cuối cùng rồi tự sửa mình rồi tự hạ mình bỏ tất cả những cái gì mà mình cho là hay là giỏi hơn thiên hạ và được người khác ca tụng, mình tưởng đâu là mình đúng thì mình mất cái cõi sống, mình chỉ sửa mình để tiến để học hỏi thì mình thấy cái cõi sống đó thật sự là cõi sống, vì tôi chịu dẹp tự ái để tôi học hỏi và tôi tiến hoá và những cái gì của tôi có tôi cũng chưa có tin, tôi phải sửa.
Đó, cho nên các cõi đó nó từ Hạ Thừa – Trung Thừa – Thượng Thừa đều có cõi sống rồi xuất phát ra tới vô cùng tận cũng là cõi sống.
Cho nên các cõi đó đem lại niềm tin cho hành giả và dẫn tiến hành giả nếu hành giả chịu thực hiện và hướng về sáng suốt vô cùng, thì thấy rõ cái cõi sống đời đời nó có rõ ràng trong nó và ngoài nó. Còn những người còn vun bồi cái phàm tánh trong sống trong ích kỷ eo hẹp thì người đó đi trong cõi chết chứ không phải cõi sống, dù cho có ăn học cách mấy đi nữa mà cái tâm tánh không sửa không hiểu và không thanh tịnh thì người đó đi vô trong cõi chết.
Chúng ta thấy rõ trong Thành Phố Hồ Chí Minh bây giờ, sau một cuộc giải phóng rồi thì thấy họ những người không tu thiền tự động cái mặt họ xuống sắc đau khổ đòi tự tử. Hỏi chứ họ ở trong cái cõi gì? Cõi chết, tại sao họ đòi tự tử? Vì sự kiến thức và sáng suốt về cái tâm linh không có nữa, không có nữa thành ra nó bị giới hạn mất rồi, rồi nó lúng túng nó thấy ngoại cảnh uy hiếp thì nó cứ nghĩ chuyện chết không, 2, 3 ngày nghĩ chuyện tự tử nghĩ chuyện chết đó là yếu hèn.
Chính chúng ta có một bản thể có một cái Tiểu Thiên Địa đầy đủ quyền lực cũng như một Thượng Đế và có quyền tiến tới sự vô cùng, không có một chế độ nào có thể khống chế chúng ta được. Cho nên những người tu thiền họ thấy đang sống họ sống trong tâm linh không phải sống vì vật chất mà họ đau khổ. Cho nên đi tới cái ngày giờ đau khổ, cũng như bây giờ chúng ta thấy JESUS Crist bị hành hạ, Ngài sống trong tâm linh nhưng mà vẫn tươi cười. Thích Ca cũng vậy tự giam thân, thân vào trong trong cõi hành hạ ra ngoài rừng mà tu, phải tự hành hạ lấy mình không? Mà để đạt được sự siêu diệu và sống trong sự sống vô cùng thì cái ảnh hưởng rất tốt. Cái quá trình ở đây chúng ta là người Việt Nam thấy rõ người có thiền ở trong cái chỗ người ta cho là địa ngục của Trần Gian, ở Việt Nam nhưng mà những người biết thiền họ sống vui có gì đâu, họ đâu có mất Ông Trời, họ đâu có mất Thanh Khí Điển, họ đâu có mất sự sáng suốt, bởi vì rốt cuộc họ phải bỏ xác họ, họ đến đây với bàn tay không và trở về với bàn tay không, thì việc vun bồi sự sáng suốt đó để hoà hợp với sự sáng suốt vô cùng thì ở đâu các bạn không không hoà hợp được. Ở trong khám tù cũng có thể hoà hợp được, đâu có phải tôi có điều kiện nhà cửa có tiền bạc sung sướng có chồng có con tôi mới tu được. Không, tui có thể xác là tui tu được, tui có nhiều sự kích động và phản động tôi mới tiến hoá được, tôi thấy có cái cõi sống đời đời.