BĐ: Khi điển rút trên bộ đầu hành giả là lúc đó hành giả đang được thấy thanh nhẹ, nhiều khi điển nó rút quá thì mặt mày thấy nhăn nhó nghĩa là dòm vô thấy người đó khuôn mặt không có được bình thản mà mặt bị nó méo mó nó nhăn nhó, coi khổ cực lắm như vậy là sao?
ĐT: Hổng sao, ăn thua mình giữ ngay trung tim thôi, cái đó là vì những cái thần kinh của bộ mặt mình nó yếu, nó mới bị rút như vậy, rồi một thời gian tương lai mà nó điều hoà rồi cái bộ mặt, mình xin ơn trên sửa bộ mặt lại cũng được. Thì sau khi mà thiền nhớ vò cái mặt cho đều để cho mấy cái thần kinh bộ mặt nó mạnh lại nó hổng có rút nhăn nhó nữa, nó còn yếu bộ mặt thần kinh yếu nó mới rút còn không thì thôi, mạnh rồi nó chỉ rút ở đây thôi hà, mà phải sửa cái bộ mặt lại, mình xin sửa cái bộ mặt lại, trong tâm mình nghĩ vậy đó, sau khi thiền rồi nó mới vò cái bộ mặt cho đều, trước kia tôi bị cái đó mà, nó nhăn nhó nó khó chịu mà nó thấy nó sướng lắm, nó thấy nó đương đi chơi mà làm mặt nó kỳ lắm (Thầy cười). Tôi nói thôi bây giờ nghĩa là cái mặt như thế này mà đi nói Đạo họ chắc là họ đuổi ra khỏi nhà, xin Đức Thích Ca cho hơi giúng giúng Ngài đi, hồi tôi xin mà rồi tôi thấy Ông ở trên đầu tôi hoài lúc nào tôi đi lên trên gác tôi ngồi tôi thấy Ngài đứng cười sung sướng ghê lắm, bởi vì tôi thích cái 36 diệu tướng của Ngài thấy tại sao ở trên đầu tôi hoài, cái sau khi thiền bắt tôi cúi xuống cái mặt để sát dưới đất vuốt, kéo cái lỗ tai thiệt lâu cứ vậy kéo rồi vuốt cái mặt vuốt, vuốt rồi ụp cái mặt xuống, kéo vậy đó cứ kéo, kéo cái mặt thay đổi, mặt tôi hồi trước đâu phải vậy đâu, mà thay đổi hồi nào tôi không biết rồi có bữa tôi ra tôi ngồi ở nhà tôi nói chuyện với mấy người, tôi nói về Đạo, tôi nói tôi 10 năm sau tôi mới nói chuyện với mấy người bởi vì tôi nói mấy người không hiểu. Sau tôi ngồi tôi nói mấy người nói, thằng này nó tu nó có kết quả rồi cái mặt nó bây giờ giống Ông Phật hơn, mấy bả nói chứ tôi đâu có biết rồi bắt đầu kêu tôi bằng thằng Phật, đó từ đó trong nhà kêu ra kêu bằng thằng Phật chứ đâu có phải Ông Phật gì đâu. Thằng Phật đâu về nhà kiếm thằng Phật chọc chơi, vuốt cái mặt vuốt lỗ mũi kéo cái cằm coi thằng Phật dễ thương, cứ vậy đó chọc hoài rờ cái đầu vậy đó.
Bởi vì hồi nào người ta tu lâu hơn mình mình biết cái gì, bả tu từ bên Tàu mà, tôi biết cái gì, rồi bây giờ cái mặt tôi sao nó thay đổi nó lạ, mấy bả cứ tới chọc phá hoài vậy, tôi cứ làm thinh tôi Niệm Phật thôi, rồi lại thọc cà lét đủ chuyện mình cũng không giận nữa, mình cứ nghĩ tới Ông Thích Ca ngồi ngoài rừng tu con rắn tới phá Ổng hổng sợ mình sợ gì thôi ngồi Niệm Phật, thét họ bỏ họ đi. Đó, rồi từ đó mới sửa cái mặt chứ cái mặt tôi hồi trước á không phải chuyện nhăn nhéo nữa.
Khi mà tôi xuất ra tôi đi là cái đầu nó cứ vầy thấy mà sợ, cái đầu giựt mà giựt rung cả cái rầm rung hết cái giựt, vậy mà mình thấy mình đi chơi mình thấy mình sung sướng, rồi sau này từ ngày mà sửa cái mặt ngồi đâu nghiêm chỉnh, dặn ngồi đâu phải nghiêm chỉnh lúc đó cả nhà sợ lắm, ngó thẳng ngó mà họ sợ, nhắm mắt cứ Niệm Phật. Đó ngồi đâu cũng nghiêm chỉnh nói chuyện nghiêm chỉnh, sau này bắt đầu mày đi nói đi, nói có người ta nghe đó, cứ đi đi nói nói chuyện với ông Thông Hải, ông Thông Hải là ổng chuyên môn ổng đánh vợ bằng roi, ổng nóng ổng lấy chổi chà ổng đánh vợ, tôi kêu ổng ra tôi cắt nghĩa ổng nghe ổng hiểu, ổng nói ông này ông nói sao tôi hợp quá đi (Thầy cười), nói thét nghe ổng nghe ổng chịu tu về không có đánh vợ nữa, bị ăn hiếp lại, rồi tôi phải nói bà vợ nghe rồi bà vợ bả muốn đẻ con trai, tôi nói bà muốn đẻ con trai tôi chỉ cho bà thì bây giờ chồng bà hiền, bà đừng ăn hiếp ổng chứ, nói ổng mà hiền ổng bây giờ cho tôi chửi lại nó mới sướng chứ, tôi hồi trước tôi bị ổng chửi không à, nhờ ông tôi mới được chửi ổng này kia kia nọ.
Rồi bây giờ tôi nói không được làm vậy nó sai đi chị còn phải đẻ con trai nữa, đẻ con trai mà chị chửi ta con trai nó dữ lắm đâu có được, nghe lời tôi mỗi đêm đến tu mỗi đêm đến nhà thiền, thiền đẻ con trai. Đẻ thằng con trai đẹp trai lắm (Thầy cười) rồi bây giờ hai vợ chồng, bả chỉ ăn hiếp ổng à ổng không có quyền ăn hiếp bả, bởi vì ăn hiếp bả lâu năm rồi, quánh bằng chổi chà (Thầy cười) bây giờ thì cho người ta chửi lại đâu có sao? Phải không? Nọ, bây giờ ổng tu, ổng tu mấy đứa nhỏ cũng tu gia đình tu vẫn còn ở Việt Nam.
Cho nên cái chuyện của Trời Phật làm mà mình làm sao lường đón được, không phải lường đón, mỗi người có tâm tu thì hạp cái duyên nào thì người ta độ cho mình cái duyên đó, chứ đừng có lo nói úi chui cha tôi chừng nào tu giúng Ông Tám tôi có cái căn của tôi, tôi có cái duyên Quan Âm, tôi có duyên Phật, tôi có duyên Chúa, tôi có duyên Thượng Đế thì tôi cái duyên nào cũng đi được hết á, thì tới đó tôi học chứ chuyện gì phải lo, phải không? Bây giờ mình lo mượn cái kỹ thuật này lập lại quân bình cho chính mình rồi lúc đó mình đón nhận cái căn cội của mình. Mình là cái gốc đó phải trở về đó không chạy đi đâu hết á, thì đâu cũng về nguồn cội mà thôi, thấy hông?
Cho nên mọi người phải cố gắng nhắc mình chiến thắng con mà lười biếng : (tê, lười biếng, ngứa), 3 con ma đó là mạnh nhất ở trong cơ thể mình, mà làm sao thắng được 3 con ma này? Các bạn ngồi đâu nó an toạ làm không có gì lộn xộn.
Ông Phật Ổng bị muỗi cắn, Ổng bị kiến cắn, Ổng bị ma quỷ phá hoại nhưng mà Ổng vẫn tu. Ổng nhờ ai? Ổng nhờ cái sự lẻ loi sống một mình mà bao nhiêu xung quanh phá quấy Ổng, tâm Ổng vẫn tịnh Ổng mới nhập Niết Bàn được, Ổng mới minh cảm với Tứ Đại Giai Không. Còn nếu mà Ông Phật, Ổng ngồi trong máy lạnh như ở ngoài Ổng sung sướng Ổng không có tiến, Ổng ở trong cung nga mỹ nữ Ổng đâu có biết cái Tứ Đại Giai Không, sung sướng Ổng chỉ theo cái chiều hướng thất tình lục dục, tham dục của Ổng thôi. Còn Ổng bị Ổng ra ngồi gốc cây, Ổng nhờ những cái âm thanh những ma quỷ những sự làm cho Ổng sợ làm con tim Ổng đập, làm Ổng nhiều sự bất mãn kích động Ổng, Ổng mới trở về thực trạng, Ổng mới ảnh hưởng được tất cả những sự nhiễu động Ổng trở về bất động, Ổng mới ảnh hưởng được tất cả sự nhiễu động. Còn nếu mà Ổng động theo nó Ổng đâu có tu được, lúc đó là ma quỷ nó giết Ổng ngay gốc cây rồi, nhờ Ổng bất động.
Giờ bà có cơ hội đó là có khác gì bà tu theo Đức Phật, Quan Âm cũng vậy bị đốt Chùa nhưng mà Ngài vẫn đem thương tình thương xây dựng bởi vì 1 ngày kia mỗi người phải trở về với thực trạng không động của họ thì chúng nó là an.
Cho nên những người tu đừng có nói ừ tôi ra tôi nói Đạo họ chửi tôi tôi giận, không được trình độ tôi chưa tới tôi phải học của người ta, người ta chửi là người ta thử lòng tôi, cái cơ hội đó coi thử tôi có tịnh không? Người ta mắng người ta nhiếc tôi để coi tôi hiểu, tôi phải đời đời bất diệt không? Nếu mà người ta chửi tôi, tôi thấy sẽ tiêu cái đó là chưa thấy Đạo, tôi còn tăm tối mà tôi thấy Đạo rồi tôi thấy tôi bất diệt vô cùng, tôi nghiên cứu tới con muỗi con ruồi nó có cái thức hồi sinh của nó tôi giết nó mà nó còn biết cựa quậy, rồi lần lần nó hội tụ nó lại hồi sinh. Cho nên mấy người đừng nghĩ giết con muỗi không có tội, có chứ xuống địa ngục coi thử cả làng muỗi nó đi theo mình, mình giết nó ở thế gian mà mình có tu thì mình ăn năn hối cải mình đem nó đi lên với mình. Mình giết ai thì người đó hướng về mình mà mình biết hối cải ăn năn tu nó phải theo mình, bởi vì nghĩa là mình ở thế gian bây giờ người ta chửi mình mà mình còn giận huống hồ gì con thú nó không theo, con thú là nó lập hạnh hy sinh để tiến hoá. Mà tiến hoá do đâu? Qua cái Tiểu Thiên Địa con người nó có cơ hội tiến hoá được, cho nên Ông Trời mới cho nó cái hạnh hy sinh, con gà con này con nọ bị giết mình thấy chết tức chết tưởi nhưng mà nó lại được thăng hoa, nó chuyển qua cái Tiểu Thiên Địa của con người, nó lập cái hạnh hy sinh chừng nào con người nó thăng hoa chừng ấy.
Mình làm con người trong anh em trong gia đình mà mình chịu hy sinh cho tất cả mọi người, cái người đó sáng lạng nhất trong gia đình, thấy nó thăng hoa hông? Thằng đó cái gì nó cũng thiệt thòi, thằng đó cái gì nó cũng vì anh em nó, thằng đó cái gì nó cũng hy sinh, nó bận cái áo rách mà đem cái áo lành cho em nó thì trong cái gia đình thằng đó là 1 ngọn đèn sáng, thấy chưa? Cái người hy sinh cái người đó mới tiến được. Cho nên Đức Phật ngồi thiền trong cái hạnh hy sinh Ngài biết rằng cái sự sáng suốt thanh tịnh là vô cùng bất diệt, Ngài ngồi đó rồi con rắn cắn có ma giết đi nữa Ngài cũng chỉ giữ cái phần thanh tịnh đó Ngài đi, mà Ngài biết rằng con thú dữ đều có tình thương nó có vợ có chồng nó có âm có dương nó có cha có con, nó có tình thương mà Ngài giữ cái sự thanh tịnh đó là Ngài giữ cái sự “ Tình Thương và Đạo Đức”, cho nên Ngài không động Ngài ngồi thiền ngài hổng có cục cựa Ngài không có đánh lại Ngài không có chống trả, nhưng mà rốt cuộc tất cả phải quy hàng về Ngài.
Cái gương lành cho chúng ta, cái ngọn đuốc chỉ đường cho chúng ta tiến hóa mà chúng ta không chịu tiến thì mình phải chịu chứ sao giờ, phải hông? cho nên chúng ta phải giữ cái thanh tịnh, là môn thiền sẽ đạt đến thanh tịnh mà giữ được thanh tịnh là giải quyết tất cả mọi sự việc, cho nên con thú mà ta ăn đấy nó theo chứ.