Không, họ những người mà có thiền, có hướng thượng chết rồi họ được 20 ngày thôi, 20 ngày tự do lai vãng gia đình thân nhân, thì mọi người cũng để mời cơm ăn nước uống đồ đàng hoàng. Thì trong 20 ngày là hết rồi, rồi phải đi tiến hoá phải học hỏi nhịn nhục á, tuỳ theo cái duyên nghiệp của họ, tuỳ theo cái trình độ sẵn có của họ, cho nên con người mắt mũi tai miệng, tất cả đều mắt mũi tai miệng mà mọi người có trình độ khác nhau nhìn ra anh 2, anh 3, chị 2 chị 3 cả tỷ người, hổng có người nào lộn xộn hết, thấy rõ không? Trật tự của Vũ Trụ nó như vậy, của Thiên Cơ nó như vậy, thì con người cũng phải tuỳ theo cái duyên nghiệp của nó mà nó tiếp tục học hỏi và thăng hoa, cái Hồn hổng bị chết, xuống Địa Ngục cũng hổng có bị chết, chỉ hành khổ tuỳ theo cái tội nó rồi nó sẽ trở ra, à khu bình dân và nó được tu học tiến hoá lên con người.
Thành ra khi mình hiểu được á, hổng có lo cái sự chết chóc, sống cũng học hỏi và chết cũng học hỏi, hông có lo. Không phải nói như vậy mình liều mạng, mình hiểu được cái Nguyên Lý rồi thì mình mới dễ tha thứ và thương yêu, tôi không bao giờ bị chết, vậy tui ghét ta làm gì? Ghét là đem khổ cho tôi, tôi giận người ta đem cái khổ cho tôi, tôi hại tôi và hại luôn người ta, tôi tha thứ và thương yêu tôi cứu tôi và tôi cứu luôn người, tại sao tôi không làm điều đó? Đó là “ khí giới tình thương và đạo đức”!