RA RỪNG THIỀN-CẤT CỐC

0
Download

 

Cho nên người tu muốn ra ngoài rừng ngồi cái tâm hổng có chấp mới ra ngoài rừng ngồi, cái thanh quang tỏa ra được bên ngoài mới ra rừng ngồi được, còn không ra rừng ngồi, không tỏa ra được rồi thì ngồi đó quỷ nó tới nó uy hiếp và nó đánh mình thôi. Cho nên nhiều người hổng thấy, hổng hiểu nói ối ổng Thích Ca ổng ngồi ngoài rừng, ổng đã tu bao nhiêu kiếp? Ổng có hào quang lâu rồi ổng dám ra đó ổng ngồi, còn mình mới tu bắt chước ông Thích Ca ra ngồi 4 ngày là điên rồi, đến tuần là thấy nó mệt lắm rồi, nó lộn xộn, nó nhiều chuyện cả đêm ngủ hổng được.

Ta tới người ta thử mình, địa thế của ta, còn mình có luồng điển mình ngồi, trước khi ngồi là mình, trước khi đi tới là cái luồng điển từ ái nó hòa với họ rồi, họ thích, họ muốn mời mình ở đó chơi, ở đó ngự. Còn người ta không có biết mình, ta không thích tự nhiên mình ngồi trên mình ta mình cũng hổng biết nữa là người ta đuổi mình à, ta đánh mình.

Cho nên nhiều người, khuyên nhiều người không nên đi ra rừng ngồi một cách cẩu thả, và không có biết đường lối. Ở nhà tập đi, ở nhà mình có, mình có Thổ Địa, có này kia, kia nọ người ta lo cho mình. Mình người xấu mà mình, mà bây giờ trở nên tốt là ông thổ thần quý ghê lắm, quý người tu lắm, ổng chỉ có phục vụ thôi hổng có phá hoại. Cho nên mình ở nhà mình luyện cho đủ rồi mình có thanh quang ra rồi, thì mình đi ra rừng ngồi đâu có sao, mình tới đâu mình thấy người ta hoan nghênh, vui vẻ với mình, người ta muốn lưu dụng mình ở đó để ảnh hưởng đến họ, thì khác.

Cho nên nhiều người cứ coi sách rồi thấy hình Thích Ca rồi tôi bán nhà bán cửa tôi cất cốc trên rừng, nửa đêm ma đuổi chạy trối chết. Ở Việt Nam tôi gặp những cái vụ đó nhiều lắm, đi lên trên cốc, trên núi cất cái nhà, cái cốc ở trên đó tu, bị ma đuổi, chạy về kiếm tôi, rồi tôi mới giúp cho, tôi kêu về nhà tu yên.

Bởi vì nghĩa là y tu ở trong, những ông sư kêu bằng nhịn đói uống nước lạnh á, tu thét rồi làm huynh trưởng, mà cái bà đó bả làm huynh trưởng, bả đi lên trên đó đi theo cái ông đó là ổng bán đồng hồ và ổng tu, ổng nói ổng tu khá lắm, ổng giảng lý cũng hay, ông lên cất cốc trên đó ổng ở, rồi mấy người này cũng bỏ nhà bỏ cửa đi theo lên trên đó ở.

Ở có một đêm thì, hồi đó cộng sản đến rồi, một đêm ổng ra ổng nói nghĩa là: ta là Di Lạc lâm trần, mấy ông thượng tọa rồi cũng quỳ hết, chặp cái nói bậy nói bạ, nói tục tĩu mấy ổng giam cổ, giam cổ trong phòng rồi giao cho cộng sản, không biết đem đi đâu.

Rồi tới hồi đó là đổ nhau đi xuống núi kiếm tôi, lúc đó tôi ở Kim Hải, xuống tôi thì có cái ổng đó ổng cũng công chức lớn tuổi rồi, bảy tám chục tuổi mặt mày phương phi lắm, nhưng mà tôi nói ông tu sai rồi.

 Ông nói sai chỗ nào? Tôi đi tu mấy chục năm mà ông nói tôi sai?

Ông tới ổng nhờ tôi châm cứu cái đầu, rồi tôi vừa dòm ổng, tôi nói ổng tu sai rồi.

Ổng nói làm sao ông biết tôi tu?

Tôi nói ổng tu sai rồi. Rồi ổng mới khai là ổng tu trên núi đó, tình hình như vậy, ông nói cho tôi nghe. Tôi nói cái đầu ông nặng hơn cái đít, ông tu sai rồi. À, ổng cứ nghĩ cái chuyện tốt đẹp của ông Phật không à, ổng không có biết giải tỏa cái xấu trong cơ tạng của ông, thành ra mất quân bình, rồi tôi mới chỉ cho ổng, chỉ cho ổng làm nhưng mà quá lớn tuổi rồi, tôi nói thôi niệm Phật đi, niệm Phật để lúc biết mình chết mình sẽ đi đâu.

Share.

Comments are closed.