ĐT: cho nên Đức Phật đã ra rừng, Ổng ngồi Ổng tu một mình tại sao lại có rắn bò mình Ổng, có chim cắn Ổng có cọp hù Ổng, Ổng đâu có ghét được Ổng thương tất cả cho nên tụi nó mới quy hàng, nếu mà Ổng ghét tụi nó tụi nó đâu có quy hàng, Tại sao mình không học qua cái khoá đó để mình hợp tác với trung tâm sinh lực càn khôn Vũ Trụ để mình làm, cái vĩ đại cái chuyện vĩ đại vô cùng ở tương lai, bởi vì mình biết cái hồn mình hổng có diệt được không có ai có thể giết được cái phần hồn mình, mà mình có thể thưởng và có thể phạt mình, nếu mình nghĩ sai về người khác mình sẽ bị ở tù chắc chắn như vậy.
BĐ: Khi điển rút trên bộ đầu hành giả là lúc đó hành giả đang được thấy thanh nhẹ, nhiều khi điển nó rút quá thì mặt mày thấy nhăn nhó nghĩa là dòm vô thấy người đó khuôn mặt không có được bình thản mà mặt bị nó méo mó nó nhăn nhó, coi khổ cực lắm như vậy là sao?
ĐT: Hổng sao, ăn thua mình giữ ngay trung tim thôi, cái đó là vì những cái thần kinh của bộ mặt mình nó yếu, nó mới bị rút như vậy, rồi một thời gian tương lai mà nó điều hoà rồi cái bộ mặt, mình xin ơn trên sửa bộ mặt lại cũng được. Thì sau khi mà thiền nhớ vò cái mặt cho đều để cho mấy cái thần kinh bộ mặt nó mạnh lại nó hổng có rút nhăn nhó nữa, nó còn yếu bộ mặt thần kinh yếu nó mới rút còn không thì thôi, mạnh rồi nó chỉ rút ở đây thôi hà, mà phải sửa cái bộ mặt lại, mình xin sửa cái bộ mặt lại, trong tâm mình nghĩ vậy đó, sau khi thiền rồi nó mới vò cái bộ mặt cho đều, trước kia tôi bị cái đó mà, nó nhăn nhó nó khó chịu mà nó thấy nó sướng lắm, nó thấy nó đương đi chơi mà làm mặt nó kỳ lắm (Thầy cười). Tôi nói thôi bây giờ nghĩa là cái mặt như thế này mà đi nói Đạo họ chắc là họ đuổi ra khỏi nhà, xin Đức Thích Ca cho hơi giúng giúng Ngài đi, hồi tôi xin mà rồi tôi thấy Ông ở trên đầu tôi hoài lúc nào tôi đi lên trên gác tôi ngồi tôi thấy Ngài đứng cười sung sướng ghê lắm, bởi vì tôi thích cái 36 diệu tướng của Ngài thấy tại sao ở trên đầu tôi hoài, cái sau khi thiền bắt tôi cúi xuống cái mặt để sát dưới đất vuốt, kéo cái lỗ tai thiệt lâu cứ vậy kéo rồi vuốt cái mặt vuốt, vuốt rồi ụp cái mặt xuống, kéo vậy đó cứ kéo, kéo cái mặt thay đổi, mặt tôi hồi trước đâu phải vậy đâu, mà thay đổi hồi nào tôi không biết rồi có bữa tôi ra tôi ngồi ở nhà tôi nói chuyện với mấy người, tôi nói về Đạo, tôi nói tôi 10 năm sau tôi mới nói chuyện với mấy người bởi vì tôi nói mấy người không hiểu. Sau tôi ngồi tôi nói mấy người nói, thằng này nó tu nó có kết quả rồi cái mặt nó bây giờ giống Ông Phật hơn, mấy bả nói chứ tôi đâu có biết rồi bắt đầu kêu tôi bằng thằng Phật, đó từ đó trong nhà kêu ra kêu bằng thằng Phật chứ đâu có phải Ông Phật gì đâu. Thằng Phật đâu về nhà kiếm thằng Phật chọc chơi, vuốt cái mặt vuốt lỗ mũi kéo cái cằm coi thằng Phật dễ thương, cứ vậy đó chọc hoài rờ cái đầu vậy đó.
Bởi vì hồi nào người ta tu lâu hơn mình mình biết cái gì, bả tu từ bên Tàu mà, tôi biết cái gì, rồi bây giờ cái mặt tôi sao nó thay đổi nó lạ, mấy bả cứ tới chọc phá hoài vậy, tôi cứ làm thinh tôi Niệm Phật thôi, rồi lại thọc cà lét đủ chuyện mình cũng không giận nữa, mình cứ nghĩ tới Ông Thích Ca ngồi ngoài rừng tu con rắn tới phá Ổng hổng sợ mình sợ gì thôi ngồi Niệm Phật, thét họ bỏ họ đi. Đó, rồi từ đó mới sửa cái mặt chứ cái mặt tôi hồi trước á không phải chuyện nhăn nhéo nữa.
Khi mà tôi xuất ra tôi đi là cái đầu nó cứ vầy thấy mà sợ, cái đầu giựt mà giựt rung cả cái rầm rung hết cái giựt, vậy mà mình thấy mình đi chơi mình thấy mình sung sướng, rồi sau này từ ngày mà sửa cái mặt ngồi đâu nghiêm chỉnh, dặn ngồi đâu phải nghiêm chỉnh lúc đó cả nhà sợ lắm, ngó thẳng ngó mà họ sợ, nhắm mắt cứ Niệm Phật. Đó ngồi đâu cũng nghiêm chỉnh nói chuyện nghiêm chỉnh, sau này bắt đầu mày đi nói đi, nói có người ta nghe đó, cứ đi đi nói nói chuyện với ông Thông Hải, ông Thông Hải là ổng chuyên môn ổng đánh vợ bằng roi, ổng nóng ổng lấy chổi chà ổng đánh vợ, tôi kêu ổng ra tôi cắt nghĩa ổng nghe ổng hiểu, ổng nói ông này ông nói sao tôi hợp quá đi (Thầy cười), nói thét nghe ổng nghe ổng chịu tu về không có đánh vợ nữa, bị ăn hiếp lại, rồi tôi phải nói bà vợ nghe rồi bà vợ bả muốn đẻ con trai, tôi nói bà muốn đẻ con trai tôi chỉ cho bà thì bây giờ chồng bà hiền, bà đừng ăn hiếp ổng chứ, nói ổng mà hiền ổng bây giờ cho tôi chửi lại nó mới sướng chứ, tôi hồi trước tôi bị ổng chửi không à, nhờ ông tôi mới được chửi ổng này kia kia nọ.
Rồi bây giờ tôi nói không được làm vậy nó sai đi chị còn phải đẻ con trai nữa, đẻ con trai mà chị chửi ta con trai nó dữ lắm đâu có được, nghe lời tôi mỗi đêm đến tu mỗi đêm đến nhà thiền, thiền đẻ con trai. Đẻ thằng con trai đẹp trai lắm (Thầy cười) rồi bây giờ hai vợ chồng, bả chỉ ăn hiếp ổng à ổng không có quyền ăn hiếp bả, bởi vì ăn hiếp bả lâu năm rồi, quánh bằng chổi chà (Thầy cười) bây giờ thì cho người ta chửi lại đâu có sao? Phải không? Nọ, bây giờ ổng tu, ổng tu mấy đứa nhỏ cũng tu gia đình tu vẫn còn ở Việt Nam.
Cho nên cái chuyện của Trời Phật làm mà mình làm sao lường đón được, không phải lường đón, mỗi người có tâm tu thì hạp cái duyên nào thì người ta độ cho mình cái duyên đó, chứ đừng có lo nói úi chui cha tôi chừng nào tu giúng Ông Tám tôi có cái căn của tôi, tôi có cái duyên Quan Âm, tôi có duyên Phật, tôi có duyên Chúa, tôi có duyên Thượng Đế thì tôi cái duyên nào cũng đi được hết á, thì tới đó tôi học chứ chuyện gì phải lo, phải không? Bây giờ mình lo mượn cái kỹ thuật này lập lại quân bình cho chính mình rồi lúc đó mình đón nhận cái căn cội của mình. Mình là cái gốc đó phải trở về đó không chạy đi đâu hết á, thì đâu cũng về nguồn cội mà thôi, thấy hông?
Cho nên mọi người phải cố gắng nhắc mình chiến thắng con mà lười biếng : (tê, lười biếng, ngứa), 3 con ma đó là mạnh nhất ở trong cơ thể mình, mà làm sao thắng được 3 con ma này? Các bạn ngồi đâu nó an toạ làm không có gì lộn xộn.
Ông Phật Ổng bị muỗi cắn, Ổng bị kiến cắn, Ổng bị ma quỷ phá hoại nhưng mà Ổng vẫn tu. Ổng nhờ ai? Ổng nhờ cái sự lẻ loi sống một mình mà bao nhiêu xung quanh phá quấy Ổng, tâm Ổng vẫn tịnh Ổng mới nhập Niết Bàn được, Ổng mới minh cảm với Tứ Đại Giai Không. Còn nếu mà Ông Phật, Ổng ngồi trong máy lạnh như ở ngoài Ổng sung sướng Ổng không có tiến, Ổng ở trong cung nga mỹ nữ Ổng đâu có biết cái Tứ Đại Giai Không, sung sướng Ổng chỉ theo cái chiều hướng thất tình lục dục, tham dục của Ổng thôi. Còn Ổng bị Ổng ra ngồi gốc cây, Ổng nhờ những cái âm thanh những ma quỷ những sự làm cho Ổng sợ làm con tim Ổng đập, làm Ổng nhiều sự bất mãn kích động Ổng, Ổng mới trở về thực trạng, Ổng mới ảnh hưởng được tất cả những sự nhiễu động Ổng trở về bất động, Ổng mới ảnh hưởng được tất cả sự nhiễu động. Còn nếu mà Ổng động theo nó Ổng đâu có tu được, lúc đó là ma quỷ nó giết Ổng ngay gốc cây rồi, nhờ Ổng bất động.
Giờ bà có cơ hội đó là có khác gì bà tu theo Đức Phật, Quan Âm cũng vậy bị đốt Chùa nhưng mà Ngài vẫn đem thương tình thương xây dựng bởi vì 1 ngày kia mỗi người phải trở về với thực trạng không động của họ thì chúng nó là an.
BĐ: Dạ thưa Thầy con thì biết pháp này một năm, được một năm nhưng mà tu thì kiểu như là lam nham thôi, tu một tháng.
ĐT: Tu chơi tu thử?
BĐ: Dạ thử thì không có thử nhưng mà cũng cố gắng tu, nhưng mà thời gian á tại vì công việc làm ăn của con, nhiều lúc thức khuya hay là con đi làm từ khoảng 4 giờ sáng đi rồi, nhiều lúc thức khuya dậy thì 12 giờ mà ngồi đó rồi ngủ xuống lại không ngủ được, rồi như vậy con thấy mấy lần sức khỏe con kém rồi phần con ăn chay nữa hơn nữa ở trong cái nhà đó cũng hơi động loạn thành ra vấn đề hơi khó thành ra rút cuộc con bỏ rồi mới đây con có phát tâm con tu lại và cũng khoảng được 3 tháng, nhưng mà thật ra nói là 3 tháng nhưng mà gọi là giỏi lắm chừng được tháng rưỡi à, mấy ngày kia cũng bỏ hoặc là ăn mặn hoặc là ăn này kia tầm bạ tầm bậy bởi vậy con cũng chưa có thấy được gì con cũng chưa thấy gì. Thực ra cái ý niệm lúc nào con cũng hướng về cái điều thiện, có nghĩa là con luôn luôn có cái thiện tâm. Nhưng mà con không biết bây giờ, tương lại trở đi con không có biết là có có giữ được cái pháp này hay không mặc dù cái tâm con lúc nào con cũng hồi, ngay từ hồi nhỏ tới giờ lúc nào con cũng luôn muốn tìm một hướng đi hướng đi tinh thần đó, con không chú trọng về vấn đề vật chất lắm. Bởi vậy ngày hôm nay con xin có mội số thắc mắc thì lên đây có những thắc mắc, nhưng mà cũng hơi ngại là có những mà sợ rằng là có những quí bác hay quí anh chị ở đây đã biết rồi nhưng mà sợ hỏi nhiều lúc tốn thì giờ.
Thì giờ có thắc mắc của con. Thứ nhất là thường thường khi tu một người tu thường thường phải là: theo con biết bên Phật Giáo phải là ly gia cắt ái, thường thường tức là phải giống như là phải vào một cái Cốc nào hay vô rừng nào đó từ bỏ vợ con hết để mà tu. Như vậy mình mới tránh được cái sự động chạm thì con có nghe một số băng hoặc là có những anh em giải thích nói không tu cái này là phải đụng chạm có đụng chạm như vậy đó thì mình mới đụng các khối trược thì có như vậy mình mới tiến hoá, đó là một cái sự thử thách nhưng mà con thấy con cảm lại con thấy chính Phật Thích Ca đó còn sợ động chạm Ổng phải bỏ vô rừng Ổng tu, Ổng đâu có dám ở Hoàng Cung Ổng tu thì con thấy như vậy vấn đề ly gia cắt ái là một chuyện có nên không?
ĐT: Nghĩa là, nghĩa là anh chưa thấy Ông Thích Ca, Ông Thích Ca Ổng đi kiếm sự đụng chạm Ổng mới thấy Đạo, Ổng kiếm tụi ngu dốt ở ngoài rừng nó tới nó cắn Ổng bất cứ lúc nào, con ma con quỷ nó hiện bất cứ lúc nào nó kích động Ổng bất cứ lúc nào chứ không phải tới đó là chỗ an ủi Ổng đâu, ở trong cung mấy con ruồi con muỗi không dám tới mà Ổng đi ra rừng Ổng chơi với ruồi muỗi Ổng kiếm sự đụng chạm để Ổng quán thông tất cả sự đụng chạm và Ổng sử dụng cái khả năng sẵn có của Ổng để thực hiện cái hoà và cứu độ các giới sẽ tiến hoá với Ngài chứ đâu có phải là đi vô trong chỗ sạch sẽ đâu, Ổng đi chỗ dơ ma quỷ tới phá Ổng trong lúc Ổng thiền thực sự có biết, con thấy chỗ đó không? Đó, cho nên con người chúng ta tu không phải là thực hành cái pháp này mới là tu, vì tôi có ý trí rằng tôi thấy đời là giả tạm không có sự thật và tôi chán vấn đề vật chất tôi muốn tìm về con đường tâm linh thực chất của chính tôi và tôi đến đây rồi tôi sẽ chết tôi sẽ đi về đâu? Tôi thắc mắc chỗ đó, tôi mới nung nấu cái ý trí giải thoát là cái đó là cái Đại Trí sẵn có của con người đi tu, chứ không phải là ly gia cắt ái, ly gia cắt ái sao được, bật giờ chú bỏ quần bỏ áo được không? Bởi vì cái quần áo này do chúng sanh làm nè, đâu có ly gia cắt ái được, không.
Còn tu đây là tu ly gia cắt ái thật sự, là mình có những cái chuyện xé tim mà mình nhẫn để mình tìm tại sao tôi bị xé tim? Bao nhiêu triệu người nó không chọc nó chọc tôi, phải không? Tại tôi, khi mà tôi biết tại tôi rồi tôi muốn thực sự ly gia cắt ái, cái sự kích động là tầm thường đối với tôi, không nghĩa lý gì. Nhưng mà phần hồn tôi là chánh, tôi ly gia cắt ái cái hồn tôi phải giải thoát đi khỏi cái thể xác này, nếu mà tôi còn ôm Nhã-Nhĩ-Tỵ-Thiệt-Thân-Ý là không có ly khai ly gia cắt ái được, mà tôi dứt khoát với những cái đó rồi tôi thấy là Điển Quang là không có ai động nó được, Điển Quang không ai cắt đứt nó được. Cho nên tôi bước vào Vô Vi tu để tôi nghiên cứu cái Khoa Học Huyền Bí nó ở chỗ nào, ngay trong cơ tạng của chính tôi mà tôi chưa thấy người ta nhìn tôi người ta thấy, anh có có KHHB tui làm gì có không có KHHB mà tui nói mắt anh nháy, cái gì nháy? Hà ( cười) nữa KHHB ở trong đó anh chống nữa, nghe KHHB thấy hông, thấy hông? Mà bây giờ tôi muốn lượm lại, tôi dòm lại cái KHHB nó ẩn tàng trong tôi ở chỗ nào và tui tìm ra cái căn bản của tôi thì tôi tiến chứ có gì đâu, mà chính tui là người tu cho tôi.
Ông Thích Ca Ổng tu cho Ổng chứ Ổng không nói toàn dân tao tu là tao độ cho tụi bay, không có nói cái đó. Ông Thích Ca đi tu không có nói cái đó, Ổng cảm thức điều đó Ổng làm cho Ổng thôi, mà ngày nay việc làm của Ổng á mọi người nhìn vô té ra Ổng làm một việc cho tất cả mọi việc, vì Ổng có tứ quan mắt mũi tai miệng ngũ tạng như chúng ta, có tay chân như chúng ta mà Ổng thành công được thì chúng ta có thành công được không? Vậy chúng ta noi cái gương đó mà lập cái hạnh đó mà tu đi như Ngài vì Ngài làm một việc cho tất cả mọi việc mà chúng sanh không hay, ngày nay lỡ vẽ ra té ra Ông Thích Ca tu được tôi phải tu chứ!
Tôi còn sợ Ông Thích Ca chừng nào mới tiến hoá, thấy chưa? Muốn tu theo Ông Thích Ca, muốn tu theo Ông Phật thì phải bị động đụng chạm chứ? con chó nó tới cũng sủa Ổng được Ổng ngồi trong rừng nó sủa Ổng được, con ma tới đập đầu Ổng được, con rắn bò cổ Ổng cũng được mà thấy rõ chưa? à, cho nên chúng ta từ chối sự đụng chạm, nói tui bây giờ ly gia cắt ái tui không có động chạm với người đời, cơm đâu bạn ăn? ăn cơm mà sống áo mà mỏng mỏng mà Trời lạnh tui phải đổi cái áo ấm, phải không? Không, mình nói cái gì phải sự thật đừng có sảo trá lấy mình và lừa gạt lấy mình nữa, sự thật nó như vậy là như vậy, khi đụng chạm rồi tôi mới thức tâm, bây giờ bạn từ nhỏ lớn không đi học không ra xã hội, bây giờ ra xã hội biết rồi mà, biết rồi cái chuyện nào đụng rồi tôi biết rồi, còn chưa đụng chưa biết, thấy chưa? Thì càng đụng càng được cơ hội dẫn thức lấy sự thanh tịnh của chính mình và trở về với chính mình rồi mình mới quán thông sự việc đó.
Nhịn nhục để mình hiểu qua đây mình nhịn nhục chứ không nhịn nhục làm sao học tiếng anglais rồi đi làm nào được, phải nhịn nhục, nó sai mình nó coi mình đâu có ra gì, mình phải nhịn nhục mình mới có cơ hội thức tâm, thấy chưa? Thì càng thức tâm càng thấy nhẹ nhành, mà càng lui về thanh tịnh mình thấy căn bản sẵn có, tôi cần gì phải xin ai. Ông Phật Thích Ca, Ổng thành công Ổng nói “nhân nhân giai thành Phật” mà người nào cũng có thể trở nên một vị Phật, vì nó ôm nghiệp tâm mà thôi bây giờ nó bỏ nghiệp tâm nó thanh nhẹ rồi.
Bây giờ tôi cố gắng tu tôi lấy cái thanh khí điển của càn khôn vũ trụ mà tôi hít thở này thì tôi nhìn rằng tôi thấy Ông Thích Ca ngồi ngoài rừng, có ai cho bánh Ổng ăn hông? đói bụng Ổng hỗng hít à, Ổng phải hít thanh khí để qua cái đêm đó, thì tự nhiên càng hít càng no càng khoẻ thấy dồi dào thanh khí điển hoá sanh vạn vật, Ổng đầy đủ sức khỏe Ổng mới tu được Ổng mới khai thông cái Hào Quang của Ổng, bây giờ tôi bắt trước tôi làm cái việc đó mà tôi có chịu làm cho tôi không? Còn tôi không chịu làm tôi đi nửa chừng rồi bị nghiệp nó lôi cuốn bị tình đời nó phỉnh phờ, rồi tôi tự vấn thân vô trong cái chỗ đó thì tôi biết tôi có khả năng chịu đựng được, có vợ có con tôi có khả năng chịu đựng được.
Nhưng mà mạng tôi mạng sống có mấy chục năm à, chương trình tôi không có hoàn tất được. Nếu mạng sống tôi có chuyển một ngàn năm thì sướng rồi, cái gì tôi cũng chịu được, cho nên vậy tôi phải tu tắt, tôi phải ngắn gọn lại sửa con đường tiến nhanh hơn. Hả, để trở về với căn bản của tôi và càng thấy sự sai lầm của tôi thì càng đại phước, chính tôi là người đang tắt đang sửa chứ không có quyền sửa người khác, thì bạn sẽ có nhiều người kính yêu rồi, hữu xạ tự nhiên hương bạn biết sửa bạn thì tự nhiên càng ngày càng tốt đẹp, rồi người ta tới người ta hỏi hoài sao ông này vui vậy ( cười) hà tôi có chút chút vậy mà vui, nói chơi mà độ được người ta vì mình đã hành mình thấy rõ hơn, còn những người không hành mà dụng lý thuyết để chê bai và nói này nói kia nói nọ thì càng tạo sự tăm tối và đi lạc đường mà thôi, phải hông?
Cho nên những người tu đừng có nói ừ tôi ra tôi nói Đạo họ chửi tôi tôi giận, không được trình độ tôi chưa tới tôi phải học của người ta, người ta chửi là người ta thử lòng tôi, cái cơ hội đó coi thử tôi có tịnh không? Người ta mắng người ta nhiếc tôi để coi tôi hiểu, tôi phải đời đời bất diệt không? Nếu mà người ta chửi tôi, tôi thấy sẽ tiêu cái đó là chưa thấy Đạo, tôi còn tăm tối mà tôi thấy Đạo rồi tôi thấy tôi bất diệt vô cùng, tôi nghiên cứu tới con muỗi con ruồi nó có cái thức hồi sinh của nó tôi giết nó mà nó còn biết cựa quậy, rồi lần lần nó hội tụ nó lại hồi sinh. Cho nên mấy người đừng nghĩ giết con muỗi không có tội, có chứ xuống địa ngục coi thử cả làng muỗi nó đi theo mình, mình giết nó ở thế gian mà mình có tu thì mình ăn năn hối cải mình đem nó đi lên với mình. Mình giết ai thì người đó hướng về mình mà mình biết hối cải ăn năn tu nó phải theo mình, bởi vì nghĩa là mình ở thế gian bây giờ người ta chửi mình mà mình còn giận huống hồ gì con thú nó không theo, con thú là nó lập hạnh hy sinh để tiến hoá. Mà tiến hoá do đâu? Qua cái Tiểu Thiên Địa con người nó có cơ hội tiến hoá được, cho nên Ông Trời mới cho nó cái hạnh hy sinh, con gà con này con nọ bị giết mình thấy chết tức chết tưởi nhưng mà nó lại được thăng hoa, nó chuyển qua cái Tiểu Thiên Địa của con người, nó lập cái hạnh hy sinh chừng nào con người nó thăng hoa chừng ấy.
Mình làm con người trong anh em trong gia đình mà mình chịu hy sinh cho tất cả mọi người, cái người đó sáng lạng nhất trong gia đình, thấy nó thăng hoa hông? Thằng đó cái gì nó cũng thiệt thòi, thằng đó cái gì nó cũng vì anh em nó, thằng đó cái gì nó cũng hy sinh, nó bận cái áo rách mà đem cái áo lành cho em nó thì trong cái gia đình thằng đó là 1 ngọn đèn sáng, thấy chưa? Cái người hy sinh cái người đó mới tiến được. Cho nên Đức Phật ngồi thiền trong cái hạnh hy sinh Ngài biết rằng cái sự sáng suốt thanh tịnh là vô cùng bất diệt, Ngài ngồi đó rồi con rắn cắn có ma giết đi nữa Ngài cũng chỉ giữ cái phần thanh tịnh đó Ngài đi, mà Ngài biết rằng con thú dữ đều có tình thương nó có vợ có chồng nó có âm có dương nó có cha có con, nó có tình thương mà Ngài giữ cái sự thanh tịnh đó là Ngài giữ cái sự “ Tình Thương và Đạo Đức”, cho nên Ngài không động Ngài ngồi thiền ngài hổng có cục cựa Ngài không có đánh lại Ngài không có chống trả, nhưng mà rốt cuộc tất cả phải quy hàng về Ngài.
Cái gương lành cho chúng ta, cái ngọn đuốc chỉ đường cho chúng ta tiến hóa mà chúng ta không chịu tiến thì mình phải chịu chứ sao giờ, phải hông? cho nên chúng ta phải giữ cái thanh tịnh, là môn thiền sẽ đạt đến thanh tịnh mà giữ được thanh tịnh là giải quyết tất cả mọi sự việc, cho nên con thú mà ta ăn đấy nó theo chứ.