Rồi tôi đi buổi trưa Trời nắng thiệt nắng cái bước lên làm bài thơ liền. Mà hồi nào giờ đâu có biết làm thơ. Viết cái thơ không xong, viết cái thơ chữ Việt Nam viết không xong mà làm sao làm thơ, thấy hông ? Viết lại bài thơ ông Tư thường nói, thì đem xuống cho ông Cao Minh Thiền Sư, Cao Minh Thiền Sư : « Nó hiểu hết rồi !» Ông Tư dẫn đi liền, tôi đem xuống đưa ông Tư, tôi nói : « Trưa nay tôi ra bài thơ »
BĐ : Thầy đọc
ĐT : (-Tôi đọc nhiều lần rồi mà.)
Cho nên lấy cái bài thơ đó xuống cho ông Cao Minh Thiền Sư, Ông Cao Minh Thiền Sư : « Thầy Tư nó hiểu hết rồi, ráng theo Thầy Tư tu ! » Tôi cũng không mừng, tôi còn nghi mấy ông này, sao mà ổng nói mình hiểu và hiểu là hiểu cái gì ? Cái tánh tôi luôn luôn là thắc mắc, không hiểu đó, tôi mới đọc lại cho ổng nghe :
Tô lục chuốc hồng tựa cảnh tiên .Tôi viết cho ổng coi nhưng mà tôi lại đọc, tôi cũng thắc mắc, tôi nói :
Tô lục chuốc hồng tựa cảnh tiên
Điểm mùi chua ngọt lòng xao xuyến
Sơn tinh thủy tú luân phiên hiện
Hà thủy đục trong khắp các miền ( Cái giờ thiền của tôi tôi thấy rõ)
Tô lục chuốc hồng tựa cảnh tiên : Sơn phết giống như cái cảnh tiên vậy thế gian
Điểm mùi chua ngọt lòng xao xuyến : Con người đi tới chỗ này chỗ nọ, chua cay đau khổ lòng mình xao xuyến.
Sơn tinh thủy tú luân phiên hiện : Mình lại nhớ tới cảnh Trời Phật hiện trong đầu óc của mình.
Hà thủy đục trong khắp các miền : cái nước hồ chỗ đục chỗ trong khắp các miền đều như vậy ta lo âu làm gì ?
Thợ vẻ hồn thơ gieo ý nguyện
Khéo khôn khôn khéo tìm phương chuyển
Xây dựng ngày kia sẽ thấu truyền
Tô điểm sơn hà thợ khéo xây
Hồi đó tôi cũng hổng biết ơn Trên cho tôi hay là khả năng của tôi, tôi làm gì có khả năng mà làm thơ mà làm như vậy, kỳ lạ ! Hay là mình điên rồi ? Cũng hổng phải điên. Cái lý rất hay, thấy hông ? Mình dòm cái hình Cha mình mình gieo ý nguyện và mình muốn tu phải khéo xây để cố gắng để đi tới như Ngài. Đó là cái đại nguyện trong tâm nó thể hiện ra một bài thơ.
Tôi thắc mắc vô cùng xuống ông Tư. Ông Tư, ổng tư nói hay và « Tôi cho bạn hay sau này bạn làm thơ hay lắm. Tôi nói làm gì mới có một bài mà tôi ngó bộ hổng xong mà ổng nói hay, ổng nói : « Vậy đó, sau này bạn thấy những công chuyện cũng như thấy ti vi vậy, bạn hổng có, hổng có lo âu, hổng có làm thơ như tôi mà ngồi suy nghĩ đâu, viết lúc nào cũng được hết. » Ổng nói vậy đó, tôi cho ông già nói láo ; « Tôi dốt mà tôi đâu có biết như ông mà làm sao tôi có thể làm thơ được, tôi viết cái thơ không xong mà làm sao tôi có thể làm thơ gì ? Cái chuyện ổng nói kỳ » Ổng nói : « Cái thơ này bạn đưa mấy ông đốc học ổng làm chưa có được » Tôi nói : « Giỡn, đốc học thì phải giỏi hơn chứ tôi đâu có biết gì mà tôi làm được » Ổng nói : « Thiệt đó ! Bạn tu có thành quả tốt lắm. »