Bạn đạo: Dạ thưa Thầy, để xin phép được hỏi Thầy, cũng nhân dịp bác Vũ Quang Hân vừa mới vấn Thầy về một phương pháp tu luyện khác thì được xin phép nhân dịp đó xin hỏi Thầy dạy cho về hai chữ, dạ về hai câu: Hống diên hai tám hòa nên một, rồng cọp thâu về tợ nguyệt tinh.
Đức Thầy: Hống diên hai tám hòa nơi một, hống diên hai tám hòa nơi một: trên với dưới nó chỉ có một thôi, nó phải hòa nơi một. Cho nên mình phải làm pháp luân cho nó chạy đều, đi lên chứ không có đem đi xuống được, còn nếu đem đi xuống đơn điền thì không được, à hòa hai tám, phải hông? Thì ở trên đó thì Đông Nam Tây Nam Đông Bắc Tây Bắc, tám, hướng ở dưới đó, ông sanh ra con nó cũng Đông Nam Tây Nam Đông Bắc Tây Bắc, không có ai cắt nghĩa cái đó, phải hông? Rồi câu thứ nhì, gì? Đó, rồng cọp thâu về tợ nguyệt tinh: khi mà mình làm pháp luân thường chuyển rồi nó mở phía sau lưng cũng như anh Lạc đã thấy con rồng nó tới bên mình, không phải nó ở dưới nầy. Thận thủy phải có rồng hút nước mới chuyển lên bộ đầu, thấy hông? Đó, thì cái cọp là cái hỏa tam muội ở dưới đó. Cho nên khi mà khai thông rồi nó hổng có cái sức nóng của cái nhâm mạch nữa, ở đằng trước không còn nóng nữa thì nó hòa về thận thủy và nó đem sự sáng suốt hỏa hầu nó thăng lên bộ đầu, nó mới đi như nguyệt tinh sáng suốt hơn.
Cho nên những cái câu bí ẩn mà những người đã thành công, mà không có điển không thế nào lấy cái văn tự hạn hẹp nầy mà cắt nghĩa ra nguyên lý. Cái hai tám nầy ít có người cắt nghĩa như tôi cắt nghĩa. Hai cái cũng có một, cho lưỡng nghi cũng hợp nhất, trên dưới cũng có một. Cho nên chúng ta tu rồi cái đầu ở dưới nầy nó mới hòa hợp với cái đầu ở trên nầy. Làm Pháp Luân rồi nó rút lên trên nầy, nó chỉ ở trên thôi. Đó lưỡng nghi hợp nhất, lúc đó mới là thật sự diệt dục và không động. Còn những người nói tôi tu, tôi thề với Trời Phật để diệt dục, cái đó nói láo, xin phép tôi nói cái đó là nói láo. Bởi vì anh không có đổi cái cơ sở anh đi lên ở trên không có bao giờ mà diệt dục được. Nhập sanh là phải dục, đương sanh nó phải vậy bởi thượng thăng tiến và nó dục tiến. Mượn cái dục đó nó mới khám phá thiên cơ trời đất. Cho nên cái dục đó là vô cùng hữu dụng nhưng mà mình phân ra hai lối thì đời đạo. Mà bây giờ mình thực hiện về đạo đó thì nó về một mối, lưỡng nghi hợp nhất, cũng là diên hống, diên hống là rồng cọp. Không, không phải cái điển thôi, ta nói về cái điển, nói về cái điển. Cho nên cái diên hống nó chuyển rồi, rồi mới thấy nước miếng ngọt, mà thấy trong tâm khỏe. Đó, con đường rất rõ ràng người ta vạch, vì không có thực hành không thể nào mà nói được cái nầy. Những người nhà văn đó kêu tác cái đó tác không nỗi, nắm cây viết rồi bỏ xuống thôi. Cái nầy thực hành mới nói cái đó được, là phải đi trong cái thể xác mình, thấy hông? Cái phần hồn sáng suốt mình phải đi trong thể xác mình mới được, không đi trong thể xác không thể được. Vì thấy cái Tiểu Thiên Địa nầy nó lớn rộng lắm đâu phải nhỏ, mình quên đi mình đi kiếm ở ngoài cứ đi pique nique ở ngoài. Đi tới cái cảnh nầy coi cảnh kia coi nhưng mà cái cây nó than khổ mình đâu có nghe. Nó nói ông sướng ông tới ông coi tôi chứ tôi khổ đây không biết mấy ngàn năm tôi mới đi được đi như ông mà không biết cứ đi pique nique hoài nói chỗ nầy đẹp quá, đẹp gì đâu, phải hông? Mình tới cái khổ mà mình không biết cái khổ của họ làm sao mình độ họ được. Cho nên nó khổ lắm. Những cái cảnh mà các bạn đi du lịch nầy kia kia nọ đâu có cảnh đẹp đâu có. Biết được nó khổ, nó phải 7 ức niên mới trở về được một con người, nó than rồi chừng nào nó mới được đi như ông. Mình là cảnh mà cảnh là mình không thấy, cứ đi thấy cảnh ngoài thành ra nó bị bận rộn là vậy.